Vì em lỡ gọi tên "người cũ"...

Hôm ấy chồng em nổi giận thực sự, anh ấy im lặng suốt trên đường về. Em biết anh nghĩ gì, chẳng người đàn ông ...

Anh không muốn bất công với em

Tôi rất đau khổ và không biết phải làm sao để bước ra khỏi vòng luẩn quẩn này nữa.Dang dở!Vậy là tình yêu của ...

Giấc mơ không có thật

Một tháng rồi, đắm chìm trong cơn mộng mị đã một tháng rồi, cuối cùng em cũng đã tỉnh giấc. Em đã xóa, xóa tất...

Gọi tên nỗi buồn

Gọi tên nỗi buồnLang thang trong cõi mơ tìnhNỗi buồn thơ dại trốn tìm đêm suôngTrăng già khuyết nửa vành buông...

Hoa hồng không dành cho anh - cho em!

Em thích hoa màu tím, thích viết lang man về những nỗi buồn trong cuộc sống, chỉ là chia sẻ, đơn giản vậy thôi...

5 điều không nên hỏi nàng trong lần đầu hẹn hò

"Tôi thường bị sốc bởi những câu hỏi ngớ ngẩn của cánh con trai vào ngày hẹn hò đầu tiên. Vài câu hỏi quá riên...
Hot!
Hãy cứ theo đuổi giấc mơ

Khi Debbie Macomber quyết định theo đuổi giấc mơ trở thành nhà văn, cô đã thuê một cái máy chữ để trên bàn ăn, và bắt đầu đánh máy mỗi sáng trước khi bọn trẻ đến trường. Khi các con về, cô lại cất máy chữ đi và chuẩn bị bữa tối.
Khi các con ngủ, cô lại đem ra và tiếp tục công việc. Cứ như vậy suốt hai năm, bà mẹ siêu nhân này đấu tranh để trở thành nhà văn và cô yêu từng khoảnh khắc đó.
Hãy cứ theo đuổi giấc mơ
Hãy cứ theo đuổi giấc mơ
Tuy nhiên, một hôm, chồng cô, Wayne, nói: “Em à, anh rất tiếc, nhưng anh nghĩ đã đến lúc em cũng phải đi làm. Gia đình ta không thể sống thế này mãi được, không thể chỉ trông cậy vào đồng lượng của một mình anh”.

Đêm đó, trái tim Debbie như tan vỡ, nằm trên giường cô không thể ngủ được, cứ nhìn chăm chăm lên trần nhà. Debbie hiểu rằng với trách nhiệm chăm sóc gia đình, cho lũ trẻ chơi thể thao, đưa chúng đến nhà thờ và tham gia hướng đạo sinh, cộng với 40 giờ làm việc một tuần, cô sẽ không còn thời gian để viết.

Thấy được nỗi buồn của vợ, Wayne thức dậy và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Em cứ nghĩ rằng mình có thể trở thành một nhà văn, em đã thực sự nghĩ vậy.”

Wayne im lặng một hồi lâu, rồi anh thức dậy, bật đèn sáng và bảo: “Thôi được, em yêu, hãy thực hiện ước mơ của mình.”

Vậy là lại thêm hai năm nữa, Debbie trở lại với giấc mơ và chiếc máy chữ trên bàn ăn, miệt mài cho ra từng trang sách. Gia đình cô sống tằn tiện, mọi người phải mặc quần áo cũ mèm và không được đi nghỉ.

Nhưng sự hy sinh và lòng quyết tâm đó cuối cùng cũng nhận được phần thưởng xứng đáng. Sau năm năm đấu tranh, Debbie đã bán được cuốn sách đầu tiên. Rồi lại một cuốn khác. Cứ thế cho đến bây giờ, Debbie đã xuất bản hơn 100 cuốn, rất nhiều trong số đó được New York Times bầu chọn là cuốn sách bán chạy nhất, trong đó có ba cuốn đã được dựng thành phim. Bà đã có trên 60 triệu bản in và hàng triệu người hâm mộ.

Còn Wayne thì sao? Sự hy sinh của ông để ủng hộ người vợ của mình đã được trả công hậu hĩnh. Về hưu ở tuổi 50, hiện giờ ông đang dành thời gian chế tạo một chiếc máy bay trong dinh thự rộng 650 m2 của gia đình.

Các con của Debbie đã nhận được một món quà giá trị hơn nhiều vài dịp cắm trại. Khi đã lớn, họ hiểu rằng Debbie đã cho họ một món quà vô giá - sự ủng hộ và khuyến khích con cái theo đuổi giấc mơ của mình.
Nguồn: dantri

,
Bình luận của bạn:
Bài mới: Bài viết liên quan:

0 nhận xét